Chứng im lặng chọn lọc ở trẻ em là 1 dạng của rối loạn lo âu, cần có sự liên kết chặt chẽ và nhịp nhàng gữa bác sĩ, nhà bạn sức khỏe và nhà trường. Để làm được điều đó, trước hết chúng ta phải hiểu rõ nguyên nhân và xác định đúng tình trạng bệnh để sở hữu phác đồ trị liệu hợp lý.
Nguyên nhân của chứng im lặng chọn lọc
Các nguyên nhân khiến trẻ mắc chứng im lặng chọn lọc vẫn chưa được kết luận rõ ràng, dù chúng được biết là có liên quan đến sự lo âu.
Trẻ thường sẽ thụ hưởng khuynh hướng lo âu từ một người thân nào đó trong gia đình. Nhiều trẻ trở nên rất buồn mỗi lúc bị tách rời khỏi cha những mẹ của mình và chuyển sự lo lắng đó sang cho những người to đang gắng hết sức giúp trẻ hòa nhập vào môi trường mới. Nếu trẻ mắc rối loạn âm nói và ngôn ngữ hay có vấn đề về thính giác thì việc nói chuyện của trẻ sẽ trở nên áp lực hơn.
Một số trẻ gặp khó khăn khi xử lý các thông tin cảm giác như tiếng ồn lớn hay cảm giác bị chen lấn xô đẩy trong đám đông – Tình trạng này được gọi là rối loạn chức năng tích hợp cảm giác. Chính điều đó khiến trẻ rơi vào triệu chứng khép mình và không thể nói chuyện khi bị choáng ngợp trong một môi trường xô bồ.
Khi chứng im lặng chọn lọc xuất hiện như một biểu hiện của rối loạn căng thẳng sau sang chấn thì nó sẽ dẫn đến 1 số hành vi khác hơn, ví dụ như trẻ sẽ đột ngột dừng nói chuyện trong những tình huống mà trước đây trẻ chưa từng gặp khó khăn gì. Tuy nhiên, loại thu rút lời nói này có thể dẫn tới chứng im lặng chọn lọc nếu những yếu tố khởi phát không được giải quyết và trẻ đang phát sinh 1 nỗi lo lắng về giao tiếp.
Một quan niệm sai lầm phổ biến là lúc trẻ im lặng, người to thường nghĩ điều đó là do trẻ tự ý ko nói chuyện, bị ai đó kiểm soát hoặc mắc chứng tự kỷ. Tuy nhiên, không có mối gọi đến nào giữa im lặng chọn lọc và hội chứng tự kỷ, mặc dù 2 triệu chứng này có thể xảy ra ở cùng 1 đứa trẻ.
Phát hiện chứng im lặng chọn lọc
Nếu trẻ bị rối loạn lo âu dẫn tới biểu hiện im lặng chọn lọc, trẻ cần được xem xét kĩ càng bởi các những người có kinh nghiệm về bệnh học ngôn ngữ, bác sĩ nhi khoa, nhà điều trị tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần. Đội ngũ những người có kinh nghiệm này sẽ làm việc với giáo viên, người thân và với cá nhân đang cần chữa trị.
Một số đánh giá ban đầu cần phải có bao gồm: Thu thập thông tin lịch sử bối cảnh cá nhân, xem xét quá trình giáo dục, kiểm tra thính giác, kiểm tra các cơ miệng, phỏng vấn cha mẹ/người chăm sóc, và 1 đánh giá về âm nói và ngôn ngữ.
- Xem xét quá trình giáo dục bao gồm những thông tin trên những kết quả học tập của trẻ, nhận xét của phụ huynh và giáo viên, những kiểm tra trước đó và các kiểm tra đã được chuẩn hóa.
- Kiểm tra thính giác bao gồm khả năng nghe của trẻ và khả năng nhiễm trùng tai giữa.
- Kiểm tra các cơ miệng bao gồm sự phối hợp và lực của các cơ ở môi, quai hàm và lưỡi
- Phỏng vấn cha những mẹ hoặc người chăm sóc để biết có bất kì dấu hiệu nghi ngờ nào như tâm thần phân liệt, rối loạn phát triển lan tỏa ở trẻ hay không; xem xét các yếu tố về môi trường; tần số trẻ nói chuyện và các nơi mà trẻ có khả năng nói chuyện được; trạng thái của trẻ (khởi phát bất cứ khi nào, với hành vi gì); người thân trong nhà liệu có mắc bệnh gì không (như các trường hợp tâm thần, nhân cách và bệnh cơ thể); sự phát triển lời nói và ngôn ngữ (như trẻ thể hiện bản thân và khả năng hiểu người khác như thế nào).
Sự đánh giá về lời nói và ngôn ngữ bao gồm khả năng diễn đạt, hiểu và giao tiếp ngôn ngữ và phi ngôn ngữ. Có được một sự chẩn trị chính xác về nguyên nhân và triệu chứng sẽ đem đến cho trẻ một quá trình điều trị tích cực và đúng đắn nhất.